Chúng tôi là câu lạc bộ kỹ năng – chuyện đó đã khá xưa rồi, xưa tầm 3-4 năm gì đó. Ngày đó chúng tôi ngồi “sinh hoạt” những chủ đề khá thú vị của cả kỹ năng cứng và mềm, cứng thì đan lát, làm kimpab cho nhau ăn, mềm thì teamwork, sáng tạo... Nói chung là làm đủ thứ trò trên đời có thể nghĩ ra. Mấy anh em sau thời gian sinh hoạt chung với nhau đều đặn thì giờ đây là những người già cỗi, đi làm suốt cả, bọn trẻ con ngày xưa cũng đã ra trường hết, và hễ đến nhắc đến kỹ năng lại bồi hồi lắm.
Cho tới một ngày gần đây, khi mấy đứa gặp nhau bàn luận xem đi đâu chơi dịp lễ. Và bản chất lại hừng hừng trỗi dậy, khi có ý tưởng về khu đảo hoang và chơi trò chơi sinh tồn, mà cứ nghĩ đến KỸ NĂNG sinh tồn là người lại hừng hừng khí thế. Cái này ngày xưa còn bé thơ nên chưa dám nghĩ đến, giờ lớn rồi. Thế là mấy anh em ngồi tưởng tượng cuộc sống sẽ như người nguyên thủy:
“Mà nhỡ ko câu cá được thì sao” – Có đứa chợt tỉnh ngộ về với thực tại.
“Ờ thì mang 2 con gà lên đảo luộc”
“Thế thì gọi gì là sinh tồn”
“Ờ thì thả nó ra, rồi bắt”
“Làm lông ngại lắm”
“Ờ bảo người ta làm sẵn lông ra, nhưng vẫn để nó sống”
“Được không đấy?”
...
Và cái ngày đó mang đầy hứng khởi vào cả những giấc mơ...
Cuối cùng nó cũng đã đến, chúng tôi chuẩn bị lên rừng với đầy đủ mọi thứ trên đời, khác xa với cái thứ viển vông mà mấy đứa đã nghĩ đến.
-
Nhóm bếp bằng củi: check
-
Lấy lửa bằng hai hòn đá: “thôi khỏi, tao mua 2 cái bật lửa đây rồi”; “À, mà em có quyển sổ của VV này, cứ xé thoải mái đi”
-
Câu cá: vác cần + mồi từ Hà Nội
-
Ngủ: vác lều theo
-
Quần áo lá: xịt
-
Tắm tiên: cái này tiên nửa mùa vì hở có nửa trên thôi
Ngoài ra, chúng nó còn vác theo: kem chống muỗi đốt, 1 tá túi khăn ướt, nước rửa tay, 1 bình nước to, 2 con gà nhờ chủ tàu mua hộ đã vặt lông, 1 con gà quay mật ong, chục lon bia, 1 chai coca, 20 tấm cơm lam, chục gói mì tôm và cháo ăn liền, 1 đống chanh ớt gia vị, 1 cái nồi, 1 cái chiếu, 1 cái đèn bão mua 120k và hàng ngàn dụng cụ của thời hiện đại xa xỉ. “Ờ thì cho nó yên tâm tý” – nếu là lúc bàn luận mấy tuần trước thì đã ngoạc mồm ra “thế này mà cũng gọi là sinh tồn à”, nhưng đến giờ lên đường này thì tôi cũng ủng hộ nhiệt liệt.Thế là mấy anh em vác xe máy lên đập, cái đập rất to và đẹp, ít người biết đến.
Tin dữ đến ngay khi vừa đặt chân xuống đập. Tàu bị chết máy giữa hồ! Anh em lẳng lặng nhìn nhau không nói gì rồi ngồi chờ bồi hồi lắm, không biết có tàu ra đảo không nữa, cứ ngồi nhìn ngóng về phía đảo xa tít. Lác đác vài chục phút sau có vài người đi bộ từ phía men rừng vào đập. Chúng nó hớt hải: “Tàu sao rồi hả anh?"
- “Tàu chết máy rồi, phải lái mãi tàu vào gần bờ để đi bộ vào đây đấy”
- “Trong đấy còn hàng trăm người cơ em ơi, bọn nó đang chết khát trong kia kìa”
- “Đi bộ sao được, xa lắm”
- “Tàu này còn lâu mới sửa được”
- “Ông sửa tàu đi chơi rồi”
- “Đừng vào, trong đấy chán chết”
- “Có cho chị tiền chị cũng không quay lại, đầy cây xấu hổ đâm vào đau lắm, lại còn bẩn nữa, nước tù”
- “Lần trước cũng có đoàn cắm trại, chúng nó nghịch, vác theo cả con lợn rừng vào thả ra để bắt. Thế rồi lợn xổng vào rừng mất luôn cả ăn”
Xen lẫn với những câu chuyện ấy, mấy anh em chờ hơn 1 tiếng đồng hồ, lòng thấp thỏm và lo âu về cái chốn mình sẽ ở qua đêm ấy, nhưng kệ, vẫn liều mình đi theo tiếng gọi hoang dã. Cuối cùng thì tàu cũng chiều lòng người, mấy anh em hí hửng lên tàu, lên được nửa đường thì máy điện thoại hết 3G lẫn sóng điện thoại, cả lũ có tí hứng thú về điều này.
Đến nơi, khung cảnh hùng vĩ dã man, xung quanh là núi cao chập chùng, ở giữa là hồ lớn, có một bãi thoải để cắm trại và làm bếp. Anh em mở tròn mắt ngắm nhìn, kèm theo tiếng dặn dò của “hàng trăm người bị mắc kẹt” (thực chất là có vài chục người và có ai chết khát đâu).
"Em ơi, quay lại luôn với bọn anh đi còn kịp!"
"Mấy tiếng nữa là các em hối hận thôi mà!"
"Về đi, làm gì có sóng điện thoại mà ở đấy!"
Người nguyên thủy giả vờ điếc, lắc lắc tay chào như hoa hậu rồi mấy anh em chia nhau ra làm các công việc: dựng lều, kiếm củi, làm khu bếp, chuẩn bị đồ ăn... Toàn dân thiếu chuyên nghiệp nên đứa nào đứa nấy hứng thú lắm, lần đầu làm chuyện đấy mà. Mấy đứa con gái sau khi làm công việc vặt lại lông gà thì lôi nhau đi ngâm bia cho mát. Mạnh Chủ tịt hẳn đã vật vã lắm khi không mua được đá mang đi, nên đành phải dùng kế ngâm bia xuống suối. Chúng nó kệ nệ vác theo bia và nước ngọt, rón rén từng bước để thả được mấy lon bia xuống hồ. Xung quanh hồ thì rất nhiều bùn, ba đứa con gái phải cầm tay nhau để có 1 đứa tình nguyện múc nước rửa gà. Cái chuyện này rất chi là thú vị vì có phần hơi “tỏ ra” nguy hiểm. Nhưng thực chất cái chỗ chúng nó rón rén này, lát bọn con trai nhảy uỳnh xuống tắm.
Lúc này cái lều đã được dựng lên, 1 cái lều màu xanh rất đẹp, nằm giữa một thảm cỏ xanh rì, xung quanh có vài cây xấu hổ cao bằng đầu người. Lều này được thiết kế cho 20 người nằm, mà chúng nó có mỗi 8 mống nên ung dung nằm dang 2 chân 2 tay ra vẫn thoải mái.
Công việc xong xuôi, anh em rủ nhau đi tắm hồ. Công nhận là nước mát thật, mấy ông cởi trần lôi nhau ra giữa hồ rồi cùng nhau té nước, nô đùa như những đứa trẻ, rồi kì cọ cho nhau có vẻ sảng khoái lắm. Riêng độc có bác Trưởng là ngồi câu trên hồ. Thủ tục đã sạch sẽ, anh em ngồi nhóm bếp lửa, trải chiếu ăn gà, dưa chuột cùng các loại gia vị khác. Cuộc đời Cách Mạng thật là sang. Không khí lẫn thời tiết đều ủng hộ nhiệt liệt, gió mát trăng thanh. Còn mấy lon bia và nước ngọt không lạnh tí nào vì chúng nó thả chỗ nông tẹt, cách mặt nước có chục cm. Cuộc sống của người nguyên thủy hẳn không có bia, nồi và gia vị chanh ớt như chúng nó bây giờ đây.
Ăn uống xong, bác Trưởng lại vác cần đi câu, còn anh em nằm phè phỡn dưới ánh trăng huyền bí. Hôm đấy là 13 nên trăng rất sáng, tròn, nằm giữa một khoảng không rộng lớn, độc chỉ có ánh trăng chiếu sáng thật là phê. Nằm vểnh râu lên trời, chúng nó ngồi cãi nhau xem trăng có di chuyển hay không. Người ta hay gọi cái này là nằm dửng mỡ. Mấy đứa cứ nằm im lìm trong khung cảnh lãng mạn và hùng vĩ ấy thì có tiếng hú hét của anh Trưởng: “Có cá rồi anh em ơi”. Một con cá cũng to ghê gớm, chúng nó hí hửng vác cá đi nướng, chọc thủng con cá cho nước nó lòi ra rồi... để đấy, vì đã quá no với 3 con gà cho 8 người ăn. Có cá rồi, mấy anh em lại quây quần bên nhau hát hò và thi kể chuyện cười cho nhau nghe. Truyện cười kể về cuộc thi giữa rùa và thỏ rất là chán, chán đến buồn ngủ díu cả mắt lại. Rồi bất chợt có đứa nhìn thấy ánh sáng đèn pin từ rừng hắt ra! “Có người kìa” – “Cẩn thận chúng nó làm thịt”. Mấy anh kiểm lâm đi ngang qua rồi đi mất, cả bọn cười khoái chí rồi rủ nhau đi ngủ. Công nhận lều rất tốt, chắc chắn, chắn công trùng, chắn gió. Tốt đến nỗi phát nóng, nằm trằn trọc mãi mới ngủ được. Gần sáng sương xuống lạnh hơn, phải đắp áo chống nắng ngủ mới nổi.
Sáng chẳng ai gọi ai, mấy anh em lục đục kéo nhau dậy từ 5h sáng. Mỗi đứa một miếng kẹo cao su để đánh răng rồi ngồi quanh bếp lửa chầu chực bếp sôi để ăn mì. Vấn đề là không bát và đũa. Bát thì sáng kiến lấy vỏ lon bia hôm qua rồi cắt ra, đũa thì vót từ những tấm cơm lam mang đi đường, có vẻ là cũng sinh tồn ghê gớm. Ngồi cắt cắt gọt gọt như đồ hàng, chúng nó thích thú ngồi chờ nước sôi ăn mì. Mì được trần qua nước luộc gà. Gà béo nên nước ngọt lịm, chia nhau mỗi đứa nửa gói mì tôm với vài giọt chanh rồi cả lũ xì xụp húp lấy húp để. Chưa có mì nào ăn nhanh và ngon như thế. Lon bia đựng mì tôm xong được chưng dụng để ăn cháo. Cháo được cắt rồi đổ luôn vào lon, sau đó lấy nước sôi đổ vào. Còn thêm gia vị sang chảnh là một cái xúc xích ăn liền. Có lẽ sau này về Hà Nội sẽ phải cắt lon bia ra để ăn vì nó quá ư là ngon.
Khung cảnh lãng mạn lại được tiếp tục với một con cá anh Trưởng mang về. Lần này còn ra vẻ xiên que qua để nướng cho có vẻ chuyên nghiệp. Anh em ngồi nhìn cá nướng, mỗi đứa có một miếng dưa hấu ngồi vừa nhai vừa xem.
Xong xuôi, anh em dọn lều vì quá nắng rồi rủ nhau đi ra suối tắm. Đến suối phải đi qua một đoạn đường tầm 500m, đi qua rất nhiều cây xấu hổ, gai mọc chi chít, nên có lẽ người ta ớn là phải. Suối thì có nước rất trong và mát, và đương nhiên sau khi an tọa ở suối thì cả bọn chơi trò chơi té nước, đứa nào đứa nấy ướt sạch. Thắng thì khoái chí úp cái bụng mỡ xuống suối, tay khoa khoa giả vờ đang bơi. Đùa chán, cả lũ kéo nhau về thì đã gặp ông chủ tàu từ bao giờ, bác ý ra đón sớm quá làm anh em chơi chưa kịp thấm. Mấy anh em lục đục thay quần áo rồi ra đập nghỉ ngơi.
Vấn đề nan giải tiếp theo là chia tiền. Tiền được chia đều cho các khoản đóng góp, rồi phát sinh ra cái đèn bão giá 120k. Giờ ai sẽ là người giữ cái đèn bão. Vậy là cuộc đấu giá bắt đầu, với mệnh giá 20k. Thực ra thì cái đèn bão ấy rất là hay ho và tiện dụng, nên mọi người cũng thích. Còn tôi thì thích vì nó có 1 chút kỉ niệm với đảo hoang. Nên giá được trả rất nhanh lên tới 100k thì dừng lại, dành cho người mua nó. Vậy là lại về với cái balo ấy, sau khi xì ra 100k để trả rồi mất luôn vì trả tiền gửi xe qua đêm. Vậy thôi, chưa đầy 1 ngày trên đảo hoang nhưng cũng đã rất thích thú rồi.
Rồi sẽ quay lại nhé, đảo hoang.!
Nguồn: KyNa