Chinh phục đỉnh Fanxipang.
Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi, để ta khắc tên mình trên đời...
...
Núi cao rồi lại núi cao trập trùng
Núi cao lên đến tận cùng
Thu vào tầm mắt muôn trùng nước non
…
Đèo cao thì mặc đèo cao
Trèo lên tới đỉnh, ta cao hơn đèo
10h đêm 6/3/2009. Thế là sau hơn một tháng chuẩn bị về kinh tế, rèn luyện về thể lực, mình đã bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh Fanxipang rồi đây. Một cuộc hành trình đã ấp ủ từ lâu: hành trình đánh dấu tuổi 20.
6h sáng 7/3/2009 - Ga Lào Cai. Đi cùng đoàn với mình là 20 người mình nữa là 21), 8x có, 7x có. Mười một nam, mười nữ. Tớ là trẻ tuổi nhất đoàn đấy ạ. Mỗi người một balo 5 ~ 7kg.
Ăn sáng món Cốn sủi tại Lào Cai
7h. Cả đoàn đứng ở làng Xín Chải, dưới chân núi, sương mù, gió lạnh, đỉnh Fanxipang chẳng biết ở nơi nào. Cả đoàn nào có ai biết đường, chỉ có đi theo các anh Porter, cũng là Guide dẫn đường.
Lúc đầu còn sung sức, cả đoàn băng qua nhiều con dốc dựng đứng đến 70 độ mà vẫn thỏa sức chụp ảnh, ngắm cảnh.
Nhiều khi hí hửng hí hửng thấy leo rất cao, nghĩa là lên được cao mà tưởng là gần sẽ tới đích sớm, nhưng sớm bị cụt hứng vì đằng sau là những đoạn dốc thoải xuống rất sâu. Đi đường rừng, gặp suối băng qua suối, gặp đá trèo qua đá, cây cối ngả nghiêng đổ vô số, mới có buổi sáng đầu tiên mà đã phải leo dốc bằng cả chân lẫn tay rồi đấy ạ. Cả đoàn nghỉ trưa sau khi ở một bãi đất nhỏ bằng phẳng, một bên là rừng thảo quả, bên kia là rừng kéo dài lên đỉnh đồi. Gió thổi ào ạt, cây xào xạc. Ah , mà nghe bác Chớ porter kể, nếu đoàn nghỉ trưa theo đường Trạm Tôn như ban đầu dự kiến, thì đã bị cây đổ vào đầu. Gió thổi mạnh quá, cây bật gốc đúng vào đổ xuống chỗ nghỉ trưa. Cũng may là ko đi đường Trạm Tôn.
Bữa trưa đơn giản mà ngon lành: Cơm nắm, muối vừng, thịt lợn rim và giò. Lát xê bằng dưa hấu đỏ và ngọt. Chưa bữa nào ăn ngon đến thế, đơn giản là vì mệt.m và giò. Lát xê bằng dưa hấu đỏ và ngọt. Chưa bữa nào ăn ngon đến thế, đơn giản là vì mệt.
Ngủ trưa.
2h chiều tiếp tục bước lên rồi lại bước xuống. Đường vô cùng dài và mệt mỏi, cứ lên lên rồi lại xuống xuống. Trèo lên thì mỏi châ , mà bước xuống thì trùng đầu gối.
Đến 2h30, cả đoàn nhao nhao chỉ chỏ về đằng xa. Thì ra các bác porter đi cùng đoàn mới chỉ cho anh chị em đỉnh Fanxipang, một ngọn núi xa lắc xa lơ, mờ mờ ảo ảo, thoáng cái nhòa vào trong sương mù. Hình ảnh đỉnh Fanxipang như động viên anh chị em lắm lắm, cả đoàn lại băng rừng, bám vách mà tiến.
Dạ, đỉnh Fanxipang là cái đỉnh nhỏ nhỏ ở giữa đấy ạ.
4h30 về trại. Trại ở cao độ 2200m, nghĩa là cả đoàn leo được gần 900m. Xín chải ở độ cao 1260m. Ở trại các bác Porter đi trước đã dựng xong trại và đang làm thức ăn.
Đốt lửa trại muộn và mình ngủ say từ lúc nào ko biết.
8/3/2009.
6h30 dậy. Nai nịt gọn gàng, xác định rõ ràng tư tưởng hôm nay rất vất vả nên chuẩn bị kĩ càng. Bữa sáng là mì thịt bò, một quả trứng rán và bắp cải xào. Ngon.
7h30. Cả đoàn bắt đầu đi tiếp. Từ cao độ 2200m đến cao độ 2800m chủ yếu là băng qua ruộng, rừng tre. Một con đường dài dằng dặc vắt qua các ngọn đồi, hai bên đường là cỏ và trúc, nhìn xa xa trông như Vạn Lí trường thành, đồi cao lộng gió, mỗi lần lên đến đỉnh đồi là một lần đối đầu với gió. Gió rất khác thường, lúc thì ào ạt mát mẻ, lúc thì cuồn cuộn như muốn cuốn tất cả đi, nhiều người lảo đảo, mất thăng bằng, người thì phải cúi xuống dưới hàng trúc.
.
Băng qua rừng trúc là đoạn nhàn nhất, vì đường tương đối bằng phẳng, ko có gió.
Đến cao độ 2800m, tớ ngao ngán nhìn đường leo lên toàn là đá tảng, cao, dốc. Ấy đấy, cái đoạn này đúng là cái đoạn tớ tưởng tượng ra trước chuyến đi. Tự nhủ thầm: đây mới là leo núi thực sự. Thế là cứ bám trúc dọc đường đi mà đạp vào đá leo lên. Hết đoạn dốc đá lại đến đồi trọc. Ở trên cao, gió thổi bạt cả người đi, đồi trọc rồi nên ko có cái gì cản gió để mà nấp như các đoạn trước. Băng qua mấy quả đồi trọc lại đến dốc với đá tảng, đã thế lại còn bùn nhầy nhụa lún lún bẩn bẩn. Ah mà qua đoạn này là đến đỉnh rồi. Thế là chịu khó leo tiếp .
Đỉnh Fanxipang 3143m, gió thổi lồng lộng. Bình thường đã phải đứng vững, chợt ùa một đợt gió mạnh là ngã ngửa như chơi. Ngọn Fanxipang mệnh danh là nóc nhà của Đông Dương, cái cảm giác đứng trên nhìn ra tứ phía, nào là mây, nào là núi, rợn rợn vì thấy mình quá nhỏ bé so với thiên nhiên.
Thiên nhiên đã hùng vĩ to lớn, ấy vậy mà con người còn hùng vĩ và to lớn hơn!
2h. Đi về. Cái cảm giác: "Ồ đấy mình đã chinh phục Fan rồi đấy!" cứ lởn vởn trong đầu để vừa đi vừa nhoẻn miệng cười. Nhưng sao mình thấy nó dễ dàng quá: vất vả có, cố gắng có, đau chân có, đau cơ có, tự lực có, đoàn kết cũng có. Vậy mà thấy thiếu thiếu một thứ gì đó? Lúc này mình cảm thấy con người lại vĩ đại hơn thiên nhiên nhiều. Hẳn hết tất cả những người trong đoàn mình đều là người tuyệt vời. Mỗi người một cách sống, mỗi người một lí tưởng, mỗi người một vị trí khác nhau trong xã hội nhưng gắn bó với nhau để chinh phục Fan. Có phải nhờ mục đích mà họ đoàn kết, hay do khó khăn mà họ đoàn kết?
Mỗi người làm công việc khác nhau, ở các vị trí lĩnh vực khác nhau trong xã hội, ở các thập niên khác nhau, có lí tưởng sống khác nhau, điều gì làm họ gắn bó với nhau? Có phải nhờ mục đích mà họ đoàn kết, hay do khó khăn mà họ đoàn kết?
Cho dù không trả lời được câu hỏi trên? Tớ cũng chẳng thắc mắc, mỗi người đều đã cho mình biết rất thêm rất nhiều điều về cuộc sống.
Cảm ơn anh Kiên, anh Huy béo, bác Hòa, chú Long lâm tặc, anh Giang, anh Minh, chị Thanh, chị Mai, chị Yến, chị Nhung, bác Kiên Sài Gòn, chị Thủy, chị Hoa, chị Ngọc Anh, chị Nga, anh Hiếu, chị Hương, chị Dung, bác Long đã đồng hành chinh phục đỉnh Fan này, bác Lon … đã cùng đồng hành trong chuyến chinh phục Fan này.
Cảm ơn mẹ đã chuẩn bị đồ đạc cẩn thận cho con.
Một chuyến đi để biết đi là đến, một chuyến đi để biết thêm về người, một chuyến đi để biết thêm về đời.
Huy Hoan